Bây giờ tóc đã trắng màu mây
Nhớ lại ngày xưa tuổi dậy thì
Nhớ thuở hồn nhiên thời bé bỏng
Nhớ từng kỷ niệm đã xa bay
Suốt bảy năm dài Ba đợi mong
Mãi chờ để được con đầu lòng
Tình Cha dồn hết cho con dại
Như núi cao… như biển chập chùng
Lẫm đẫm con vừa mới biết đi
Vụng về vấp té… Ba thầm thì:
“Con đau Ba cũng đau như vậy”
( Ba nghỉ một ngày sửa lối đi… )
Thắm thoát thời gian lặng lẽ qua
Ba vui nghe tiếng trẻ ê, a
Vẫn thường lo lắng con về trễ
Thấp thỏm chờ con… mỏi mắt già
Những tối miệt mài Ba thức khuya
Gia công cho kịp sáng giao hàng
Nghiêng nghiêng bóng lẻ trong đêm vắng
Vầng trán sâu thêm những vết hằn
Con đã dặn dò đánh thức con
Dậy ôn bài học lại cho suông
Mòn hơi tạo dựng niềm vui sống
Còn phải canh giờ… không ngủ ngon
Cho đến bây giờ Ba ngủ say
Nghìn thu mờ ảo giấc liêu trai
Thoảng theo hương khói mang âm hưởng
Phiêu lãng nơi nào giữa gió mây
Con đã bao lần vấp ngã đau
Đường đời dẫm biết mấy bận sầu
Lặng nhìn con khổ Ba ngào nghẹn
( Không biết làm sao… sửa bể dâu )
Con đã nhiều phen đứng đợi thuyền
Nhiều phen chờ ngọn thủy triều lên
Ba buồn khi thấy con hiu quạnh
( Không biết làm sao… gánh muộn phiền )
Con đã triền miên thức trắng đêm
Vẳng nghe sâu lắng những nỗi niềm
Ba nhè nhẹ lén nhìn con khóc
( Không biết làm sao… vá trái tim )
Càng nghĩ con càng thương nhớ Ba
Từ nay vĩnh viễn đã rời xa
Mặt trời khuất dạng sau chân núi
Còn lại nơi đây bóng xế tà
Chung Thủy
11/09/2010
- Vu lan 2010 -
Đăng trên báo:
- Nguyệt san Giao Mùa ( Số 135
): 01/07/2013
- Quảng Ngãi Nghĩa Thục:
10/05/2015