Tháng bảy về mang theo nắng hạ, cùng những cơn mưa u hoài gieo
xuống nhân gian.
Người ta gọi đó là mưa ngâu, là nước mắt tương phùng của Ngưu
Lang-Chức Nữ. Đó cũng là giọt nước mắt ngậm ngùi của những người con đón tháng
bảy về, mùa Vu Lan đến, khi run run cài lên áo đóa hoa hồng trắng, để nhớ rằng
đời mình đã mãi mãi khuyết vắng hình bóng từ thân. Và cũng có những người hân
hoan nhận đóa hồng đỏ thắm bởi vẫn còn Mẹ bên cạnh, như tôi thật hạnh phúc đính
vào ve áo đóa hoa màu thắm ấy.
Nhưng tháng bảy năm này, tôi còn có nỗi buồn sâu lắng, khi đặt hai
cành hồng đỏ trước di ảnh của hai đứa con đã ra đi khi tuổi đời còn rất trẻ.
Tuy rằng bây giờ chúng đã về với thiên thu, tôi vẫn mang đến cho chúng đóa hoa
hồng đỏ, vì chúng còn có Mẹ trên đời. Ngoài kia, trời chiều tháng bảy hay mưa,
từng cơn mưa như khúc nhạc buồn tí tách nhỏ vào lòng tôi những nỗi niềm khắc
khoải. Tôi da diết nhớ đến hai con và chỉ còn biết cầu nguyện cho chúng thanh
thản nơi cõi xa mù.
Tháng bảy là mùa Vu Lan báo hiếu, nhắc nhở những người con thể
hiện lòng hiếu thảo của mình. Nhưng trong cuộc sống với biết bao lo toan bề
bộn, nhiều khi chúng ta vô tình hay cố ý xao lãng bổn phận làm con, đã bỏ quên
cha mẹ.
Hỡi những người con! Vẫn còn biết bao thân phận mồ côi luôn khát
khao tình cha tình mẹ. Cái khát khao mà chỉ những ai đồng cảnh ngộ mới có thể
thấu hiểu là như thế nào.
Vậy nên không phải chỉ khi tháng bảy về mùa Vu Lan đến, ta mới suy
nghĩ về bổn phận làm con của mình. Hãy luôn đặt đóa hồng trong trái tim ta.
Nhất là những ai diễm phúc còn cha mẹ trên đời, hãy trân trọng đóa hồng đỏ thắm
của mình, vì một ngày nào đó, đóa hoa thắm kia sẽ đổi màu. Ta sẽ không thể nào
cứu chuộc lại lỗi lầm mà mình mắc phải với Cha, với Mẹ, vì ta đã vĩnh viễn mất
đi đấng sinh thành giữa cõi vô thường của kiếp người này.
Một đóa hồng tươi trên áo
em
Nụ cười rạng rỡ thắm môi
mềm
Long lanh đôi mắt em ngời
sáng
Mẹ vẫn còn đây bên cạnh
em
Hay một cánh hồng màu
trắng trong
Theo từng giọt nước mắt
rưng rưng
Mẹ nương cánh hạc vào mây
gió
Mẹ vẫn còn đây trong trái
tim
Tháng bảy đã về khơi nhớ
thương
Thêm lần hoa Phượng rụng
ven đường
Thêm mùa báo hiếu ơn sinh
dưỡng
Mẹ vẫn còn đây với chúng
con
Nên mỗi một lần tháng bảy
sang
Ve sầu gợi nhớ đến Vu Lan
Cho dù hồng trắng hay
hồng đỏ
Mẹ vẫn còn đây Mẹ vĩnh
hằng
Tháng bảy thơ mộng với những cơn mưa chợt đến chợt đi. Mưa cũng
gieo vào lòng tôi thật nhiều nỗi buồn khó thể phôi phai. Chức Nữ - Ngưu Lang
còn được gặp nhau vào mỗi mùa ngâu. Còn tôi mãi mãi không dám đợi mong quạ đen
bắc cầu Ô Thước. Từng buổi chiều tà lẻ bóng, tôi lắng nghe đời mình quá đỗi
quạnh hiu.
Mỏi Mắt
Ta biết làm sao để tìm
một nửa
Giữa sóng đời cuồn cuộn
những bể dâu
Như sông Ngân Ô Thước bắc
nhịp cầu
Nhưng Ngưu Chức vẫn triền
miên cách trở
Cứ mỗi một năm sang mùa
tháng bảy
Giọt Ngâu buồn gieo sợi
nhớ sợi thương
Phút tương giao mặn đắng
nỗi đoạn trường
Bao nhung nhớ vỡ òa trong
nước mắt
Tháng bảy về tiếng ve sầu
da diết
Cánh phượng hồng run rẩy
dưới trời sương
Ta cô đơn nghiêng bóng lẻ
trên đường
Đếm thời gian trôi qua
theo nhịp thở
Ta muốn được hóa thân làm
Chức Nữ
Tháng bảy về hội ngộ với
Ngưu Lang
Tháng bảy lẻ loi từng vệt
nắng vàng
Ta lạc lõng đứng bên bờ
ngóng đợi
Nên một nửa vẫn mù xa vời
vợi
Dù mấy lần tháng bảy đến
gọi mời
Tự dỗ ru trái tim mình
tím lạnh
Mòn mỏi chờ mãi miết
tháng bảy ơi!
Nếu cho rằng mỗi người một số phận, phải chăng nỗi cô đơn vẫn
thường trực với riêng tôi? Nhưng dù cuộc sống có lấy đi của tôi nhiều thứ, bao
nhiêu tháng năm đã qua tôi cũng rất biết ơn cuộc đời này, biết ơn cả những con
người đã đến - ở lại - và ra đi, bởi qua họ, tôi mới có thể cảm nhận hết từng
cung bậc cảm xúc của những được - mất đời mình.
Chung Thủy
Đăng trên:
- “Thư Ngỏ” Nguyệt san Giao
Mùa ( Số 159 ): 01/07/2015