Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2015

LÃNG QUÊN


Một nỗi sầu cao ngút đỉnh mây
Ai đem phiền muộn chuốc tình say
Ai đem nhung nhớ vào sương gió
Ai giết hồn ta trong phút giây

Ta thấy đất trời như ngả nghiêng
Từ khi đón nhận những ưu phiền
Viết nên từng ý buồn da diết
Trút hết vào thơ máu trái tim…

Ta với niềm đau tê tái lòng
Đò xưa đã vắng bóng trên sông
Mênh mông con nước trôi lờ lững
Bến đợi ngàn năm mãi nhớ nhung

Lặng lẽ thời gian… lặng lẽ qua
Tàn thu phủ kín bóng chiều tà
Ta đem nhung nhớ vào quên lãng
Che dấu trong lòng nỗi xót xa 

Chung Thủy

Đăng trên báo:
- Quảng Ngãi Nghĩa Thục: 24/10/2015
- Nguyệt san Giao Mùa ( Số 163 ): 01/11/2015

BÓNG LẺ


Bóng chiếc ngã dài trên lối đi
Sương khuya rơi nhẹ ướt vai gầy
Đèn đêm vàng vọt ru phiền muộn
Giọt mặn mềm môi dỗ đắng cay

Lạc lõng một mình góc phố quen
Tình xưa mãi mãi vẫn không quên
Quạnh hiu đếm bước lòng tê dại
Giá rét len vào lạnh buốt tim…

Còn lại nơi nầy những luyến thương
Dư hương thêu dệt đoạn thơ buồn
Vẳng nghe trong gió lời hò hẹn
Mòn mỏi chùn chân cuối nẻo đường

Lặng lẽ đợi chờ cánh nhạn xa
Còn đây âm hưởng bản tình ca
Còn đây là nỗi niềm da diết
Nhung nhớ mờ theo mắt lệ nhòa

Chung Thủy

Đăng trên báo:
- Quảng Ngãi Nghĩa Thục: 24/10/2015
- Nguyệt san Giao Mùa ( Số 163 ): 01/11/2015