Tháng Giêng năm nay với tôi buồn thật buồn. Ngoài cuộc tình
rụng vỡ vào một tháng giêng năm nào xa xưa ấy, thì bây giờ trong không khí năm
hết tết đến nầy, tôi còn phải chịu thêm nỗi đau phân ly tình mẫu tử. Hai người
con vì bạo bệnh đã lần lượt lìa đời ở độ tuổi thanh xuân. Tháng Giêng năm
trước, căn nhà ấm áp tròn đầy, Tháng Giêng năm nay, căn nhà trở nên khuyết
vắng! Mất đi hai thành viên là sự mất mát không cách nào có thể bù đắp được.
Tháng Giêng nầy đến chùa lễ Phật, tôi còn tụng Kinh cầu siêu cho hai anh em,
thầm mong ở chốn mơ hồ kia chúng được thanh thản linh hồn.
Rồi một tháng sau ngày tử biệt tang thương đó, khi tôi còn
chưa thoát ra khỏi nỗi đau mất mát quá lớn, thì lại phải đưa tiễn con gái và
cháu ngoại rời xa quê hương, vượt Thái Bình Dương đến tận xứ người.
Tháng Giêng năm nay sẽ vô cùng lặng lẽ, không còn tiếng nói
cười giòn tan của lũ trẻ năm nào. Nồi thịt kho bé lại, mâm cơm thiếu đi bốn
thành viên, có hai cái chén gác đũa cho hai đứa mãi mãi không về. Hiên nhà vắng
thênh lắp đầy nỗi nhớ nhung cho người ở lại.
Nhưng cuộc đời vô thường. Sinh ly, tử biệt, hợp tan
là điều không ai tránh khỏi. Tôi với hơn nửa đời càng thẩm thấu mọi nỗi đau thương mất mát của phận người và tôi
biết rằng mình vẫn phải sống vì những đứa con khác còn cần đến vòng tay của mẹ.
Tháng Giêng, trong cái se lạnh chuyển mùa của đất trời,
không khí cuối năm tất bật hơn, rộn ràng hơn để chào đón xuân sang. Mùa xuân
này, tôi xin gửi lời chúc mừng đến tất cả mọi người, những ai đang hạnh phúc
dưới mái ấm gia đình. Và xin nhắn rằng bạn hãy gắn bó và trân trọng từng giây
từng phút bên những người thân yêu của mình, vì hạnh phúc mà bạn đang tận hưởng
là khát khao của rất nhiều người.
Cầu chúc một mùa xuân đầy an vui.
Chung Thủy
Đăng trên:
- “Thư Ngỏ” Nguyệt san Giao Mùa ( Số 153 ):
01/01/2015