Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2012

THƯ NGỎ THÁNG MƯỜI HAI


Tháng Mười Hai là tháng của mùa Đông, có những cơn mưa cuối năm, có ngày Chúa sinh ra đời trong tiết trời giá lạnh… khi tờ lịch mỏng manh sau cùng được gở xuống là mình lại già thêm một tuổi, tóc thêm sợi trắng, mắt thêm nhiều vết chân chim… Tháng Mười Hai của năm, của đời người…

Với tôi, tháng Mười Hai năm nay cho dù ngoài kia trời có lạnh giá, tôi vẫn nghe ấm lòng, bởi lần đầu tiên, sau khoảng thời gian chìm sâu trong nỗi đau tình phụ, tôi mới có một niềm vui, thật lớn, là được viết Thư Ngỏ cho Giao Mùa, không biết mở đầu thế nào, một chút bỡ ngỡ, một chút lo lo…

Thôi thì vạn sự khởi đầu nan, trăm sự nhờ anh chị em trong BBT góp ý thêm dùm, nhất là tôi rất mong bạn đọc Giao Mùa cảm thông…

Cho dù đoạn cuối cuộc đời đã gần kề, cho dù khả năng hạn chế, tôi cũng sẽ đem hết thiện chí của mình dò dẫm đi theo bước chân các bạn, tôi cũng mong được đón nhận nhiều Tháng Mười Hai sau nầy nữa, để niềm vui hôm nay càng nhân rộng hơn, bởi vì từ bây giờ tôi đã có các bạn rồi.

Thân mến chúc các bạn vui, hạnh phúc, mọi điều như ý.

THÁNG MƯỜI HAI
Tháng mười hai mặt trời chưa thức giấc
Gió hay hay se lạnh buổi vào Đông
Cây bên đường rụng thêm nhiều lá úa
Những bâng khuâng len lén dậy trong lòng
Tuổi hoàng hôn cao theo tờ lịch cuối
Mắt hằn sâu từng dấu vết chân chim
Mấy chiều hắt hiu nhìn mây viễn xứ
Mấy giọt lệ sầu ru dỗ muộn phiền
Hồn lắng đọng chút niềm đau quá khứ
Tình muộn màng chết lịm giữa vòng tay
Trời sang Đông tự dưng mình chợt thấy
Buồn đầy hơn mỗi độ tháng mười hai
Cho nỗi nhớ rơi dần vào quên lãng
Không ai còn gợi lại chuyện xa xưa
Dĩ vãng xanh xao nhũn mềm như cỏ
Tháng mười hai gió cũng sẽ chuyển mùa


Đăng trên:
 “Thư Ngỏ“ Nguyệt san Giao Mùa ( Số 128 ): 01/12/2012
-  Báo Quảng Ngãi Nghĩa Thục : 12/12/2013