Chủ Nhật, 22 tháng 12, 2013

VẾT BUỒN DÀI


Ta lịm hồn nghe thương thật thương
Bàn tay đan ngón bước sang đường
Tưởng chừng tiếng gió reo trong nắng
Ngỡ sóng lòng như sóng đại dương

Ta trải lòng ra năm ngón tay
Đan vào năm ngón tay anh gầy
Dỗ ru mộng mị bằng đôi mắt
Hạnh phúc ngọt ngào ngút đỉnh mây

Dĩ vãng xa theo cánh én bay
Tình xưa cũng bỏ lại nơi nầy
Anh sang lối rẽ về phương khác
Nửa khúc ca sầu lạc phím giây

Có vết buồn dài trong trái tim
Tâm tư se thắt nỗi niềm riêng
Canh khuya giọt đắng mềm môi lạnh
Sương trắng nhạt nhòa bóng chiếc nghiêng

Chung Thủy

Đăng trên:
- Nguyệt san Giao Mùa ( Số 150 ): 01/10/2014
- Báo Quảng Ngãi Nghĩa Thục: 28/01/2015

Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2013

CÕI XA ĐỜI


Nhang khói dật dờ phiêu lãng bay
Hồn anh lang bạt giữa trời mây
Ngẩn ngơ lặng lẽ nhìn di ảnh
Thầm đếm giọt sầu đọng khóe mi

Anh đã nằm yên dưới đất đen
Ngàn năm bỏ lại mối tơ duyên
Ta như tím lạnh nguồn thơ chết
Nhung nhớ sâu theo những muộn phiền

Từng nỗi đau làm nghẹn buốt tim
Tình xưa biết đến thuở nào quên
Dư hương phảng phất vào sương khói
Nhân dáng anh buồn trong bóng đêm

Hai nẻo âm dương cách biệt rồi
Duỗi rong anh lạc cõi xa đời
Tóc đen ta quấn vành khăn trắng
Góa phụ đôi mươi giữa biển người

Chung Thủy

Đăng trên:
- Nguyệt san Giao Mùa ( Số 149 ): 01/09/2014
- Báo Quảng Ngãi Nghĩa Thục: 19/01/2015

KHẮC KHOẢI


Ngày tháng thương sầu lặng lẽ trôi
Cõi lòng hoang lạnh bởi suy tư
Người đi có biết rằng ta đã
Chết cả hồn thơ buổi tạ từ 

Một thoáng chia ly nhớ trọn đời
Thẩn thờ thầm đếm lá vàng rơi
Từng đêm viết hết lời tâm sự
Gởi gió bay cao ngút đỉnh trời

Còn chuỗi muộn phiền biết gởi ai
Tình xưa xa tít cuối chân mây
Từ nay ta sẽ tìm quên lãng
Ru dỗ mình theo giấc ngủ say

Giấc ngủ ngàn năm không nhớ nhung
Không vương vấn nữa những đau buồn
Chỉ mơ một chút tình thơ mộng
Người nhẹ nhàng hôn phút cuối cùng… 

Chung Thủy

Đăng trên:
-  Nguyệt san Giao Mùa ( Số 150 ): 01/10/2014
- Báo Quảng Ngãi Nghĩa Thục: 19/01/2015

Thứ Ba, 17 tháng 12, 2013

THƯ NGỎ THÁNG GIÊNG


Không còn mấy tờ lịch nữa là qua rồi một năm, là đến ngày một tháng một, bên kia nửa vòng trái đất, đang là “Tết”…

Vậy là sắp đến tháng Giêng, tiết trời se lạnh, cái lành lạnh của thời khắc giao mùa, tàn đông rồi, xuân về, không biết những người Việt Nam bên đó có “ăn Tết” theo xứ người không, nhưng chắc chắn không ai không nhớ đến “Tết mình”.

Tháng Giêng là lúc trăm hoa đua nhau khoe sắc, ở miệt quê, hoa cải vàng khắp cánh đồng, tháng Giêng Tết đến, nhà nào cũng có hoặc là một cành mai, hoặc là một cây quít, ngoài hiên còn có vài chậu mào gà, hoặc hướng dương, người lớn lo đủ thứ chuẩn bị cho năm mới, bọn con nít rộn ràng mong đợi ngày được mặc quần áo mới, được tiền lì xì.

Tháng Giêng cũng còn có bên cạnh những hình ảnh êm đềm đó, là bóng dáng liêu xiêu của những phụ nữ oằn vai kẻo kẹt gánh hàng rong, là gương mặt sạm nắng nhễ nhại mồ hôi của những người đàn ông đạp xích lô, khuân vác mướn, là đôi mắt thơ dại của những em bé lẻ loi giữa chợ đời.

Tháng Giêng của nhiều năm bão lũ, biết bao nhiêu gia đình không được hạnh phúc đón xuân, biết bao nhiêu em nhỏ khát khao chờ đợi những người hảo tâm quyên góp cho quần áo, rộng thùng thình hay chật bó người không sao cả, cũng là “mới” rồi.

Tháng Giêng còn có những cơn mưa phùn làm hồi sinh cây cối, những lá xanh, những chồi non ươm mầm nẩy nở.

Tháng Giêng báo hiệu mùa xuân, mùa của cỏ cây hoa lá, của vạn vật trở mình.

Trong không khí hối hả vào những ngày cuối cùng của năm cũ, trong sự tất bật của dòng người xuôi ngược với nhiều nỗi lo toan cho một cái Tết cổ truyền, chúng ta hãy dành vài phút giây lắng lòng, hướng về những mãnh đời bất hạnh, để cầu nguyện cho tháng Giêng năm nay sẽ khởi đầu cho 12 tháng bình yên, bão lũ không còn giày xéo đâu đó trên thế gian này, để mọi người, mọi nhà đều hân hoan chào đón mùa Xuân, cùng nhau hòa theo không khí tưng bừng của Xuân yên vui, hạnh phúc, người lớn có thể nở trên môi nụ cười rạng rở; trẻ con reo mừng với những đôi mắt tròn xoe cất tiếng cười hồn nhiên, tung tăng trong quần áo mới đi khoe khắp xóm làng.

Tháng Giêng qua rồi phiền muộn; từng nỗi âu lo, từng sự khốn khổ sẽ theo tờ lịch mỏng cuối cùng rơi xuống.

Tháng Giêng đón đợi niềm vui, mọi người chúc nhau những điều tốt đẹp khi Tết đến, xuân về.

Nhân đây, tôi thân mến chúc anh chị em trong Ban biên tập năm mới tràn đầy hạnh phúc, thành đạt, an khang và qua thư ngỏ tháng giêng nầy, thay mặt Giao Mùa xin gởi đến quý bạn đọc lời chúc vạn sự cát tường, toàn gia an phúc.

Chung Thủy

Đăng trên:
- “Thư Ngỏ” Nguyệt san Giao Mùa ( Số 141 ): 01/01/2014

Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2013

CUỘC TÌNH THÁNG GIÊNG


Bao nhiêu lần tháng giêng
Bấy nhiêu lần muộn phiền
Một cuộc tình rụng vỡ
Trăm ngàn nỗi niềm riêng

Mùa xuân mang sắc tím
Trời tháng giêng mông mênh
Nghe tâm hồn trống vắng
Theo cuộc tình buồn tênh

Thơ không còn vị ngọt
Tháng giêng lạnh buốt tim
Anh như làn sương mỏng
Cuộc tình sầu cô miên

Âm thầm rơi nước mắt
Bắt đầu từ tháng giêng
Đêm từng đêm cúi mặt
Ru cuộc tình ngủ yên

Chung Thủy

Đăng trên báo:
-  Quảng Ngãi Nghĩa Thục: 15/12/2013
-  Nguyệt san Giao Mùa ( Số 141 ): 01/01/2014

Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2013

BÀI CHO CON


Cõi tạm trần gian con bỏ đi
Gió mây sương khói đón con về
Bao nhiêu năm sống đời phiêu lãng
Xum họp ba ngày đã biệt ly

Biết mấy lần xuân mấy bận đông
Mấy lần lá úa rụng vàng sân
Mấy lần phượng đỏ ve sầu gọi
Con ở nơi nào vẫn bặt tăm

Phút cuối con về nhân dáng gầy
Mòn hơi theo ngày tháng xa quê
Lang thang một kiếp người đơn lẻ
Gối Mẹ con dừng bước mỏi mê

Là hết từ đây hai nẻo đường
Phải đành đôi ngã rẽ âm dương
Con yên giấc ngủ nghìn thu nhé
Héo hắt thân già Mẹ nhớ thương

Chung Thủy
15/09/2013
- Ngày trở về: 09/09/2013
- Ngày mất: 12/09/2013 ( 08/08 Quý Tỵ )

Đăng trên báo : 
-  Quảng Ngãi Nghĩa Thục : 15/9/2013 
-  Nguyệt san Giao Mùa ( Số 138 ) : 01/10/2013 

Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2013

THƯ NGỎ THÁNG BẢY


Bạn thân mến.
Khi đưa tay gở một tờ lịch mỏng, mới hay tháng bảy về… Tôi bâng khuâng nhìn ra ngoài song, lòng như nhẹ bay theo chiếc lá…

Tháng bảy luôn khiến tôi miên man trong dòng cảm xúc tưởng chừng bất tận. Tôi lặng yên nghe từng âm thanh của tháng bảy trở mình, tôi vẫn thích cảm nhận khoảnh khắc giao mùa của tháng bảy, thẩn thờ với thật nhiều nghĩ suy, có một chút nắng hanh vàng cuối hạ, có những cơn gió man mác chớm thu, có những giọt Ngâu mù mịt đất trời, rả rít trong đêm buồn khắc khoải…

Tháng bảy mưa Ngâu, nước mắt thương nhớ của vợ chồng Ngưu-Chức.

Tháng bảy mưa Ngâu, bầy Ô Thước bắc cầu cho họ đến bên nhau, dù chỉ một ngày, tôi thì đợi người hết cả cuộc đời!

Với tôi, chẳng dám mong chờ Ô Thước, nên thấy Ngâu buồn, thật buồn…

MƯA THÁNG BẢY
Bây giờ tháng bảy mưa Ngâu
Có Ô Thước nối nhịp cầu Chức-Ngưu
Người đi mãi tận nơi đâu
Tình xưa cách trở hai đầu sông Ngân
Mưa như nước mắt rưng rưng
Như ta với những giọt nồng mặn môi
Mưa Ngâu tháng bảy nhẹ rơi
Mang theo nhiều nỗi ngậm ngùi xót xa
Mưa Ngâu tháng bảy thiết tha
Cho ta chợt thấy buồn da diết buồn
Mưa Ngâu se sợi tơ vương
Chức-Ngưu hội ngộ nhớ thương dạt dào
Tự dưng có chút nghẹn ngào
Bao giờ ta mới vẹn câu hẹn thề
Người đi mấy nẻo sơn khê
Nghe mưa tháng bảy càng tê tái lòng
Người đi biền biệt nghìn trùng
Đôi bờ thăm thẳm mênh mông muộn phiền
Mưa Ngâu tháng bảy nghiêng nghiêng
Quạnh hiu ta với từng phiên khúc sầu

Mưa Ngâu tháng bảy thật thơ mộng, nhưng tháng bảy cũng là thời khắc mùa mưa bão ập đến. Rồi thì dân miền Trung lại phải đối mặt với những trận lũ lụt, phải đau khổ vì những mất mát sau tất cả những gì họ cố sức chắt chiu, vun đắp qua một năm vất vả, họ vẫn kiên trì bám giữ mãnh đất quê nghèo, nơi chôn nhau cắt rốn của mình, tháng bảy ngập nước, tháng bảy có thật nhiều gia đình bất hạnh trong cơn bão lũ, chúng ta, hãy cùng nhau cầu nguyện cho mùa mưa năm nay trôi qua thật nhẹ nhàng, cho tháng bảy năm nầy chỉ có nước mắt hạnh phúc của Ngưu Lang-Chức Nữ, hoặc giả nhiều hơn một chút là những giọt sầu từng ngày từng đêm tuôn chảy của tôi, dù sao cũng không đủ để miền Trung phải chìm sâu trong nước, để người dân miền Trung được bình yên, hạnh phúc trong cuộc sống vốn quá nhiều cam chịu của kiếp con người.

Tháng bảy không chỉ có mưa Ngâu, mà mỗi lần tháng bảy tới, là mỗi lần mùa Vu Lan lại đến, trong lòng tôi thật bình yên, êm ả, khi trên ngực áo vẫn còn cài đóa hồng tươi thắm, Mẹ vẫn còn trên đời, Mẹ vẫn bên cạnh tôi, cho dù Mẹ bây giờ như vệt nắng mong manh, như lá úa trên cành, nhưng tôi thấy mình thật hạnh phúc.

VỆT NẮNG MỎNG MANH
Dáng Mẹ nghiêng nghiêng theo tuổi già
Ngả dài trên mỗi bước chân qua
Nuôi con Mẹ cạn từng dòng sữa 
Nhẹ tiếng ru hời giọng thiết tha
Buổi cuối ngày vệt nắng mỏng manh
Mẹ như chiếc lá úa trên cành
Lững lơ chiều gió bay muôn hướng
Lạc nẻo mù xa ngút biển xanh
Phận Hạc dãi dầu suốt một đời
Ta nghe nước mắt mặn bờ môi
Mấy mươi năm mãi ôm phiền muộn
Mười ngón tay suông cũng rã rời
Chỉ mong luôn được cài hồng đỏ
Mong Mẹ tuổi cao ngất đỉnh trời
Nhìn Mẹ liêu xiêu chiều sắp tắt
Sợi buồn từng giọt nhẹ rơi rơi

Những ai đang còn Mẹ, hãy trân quý từng phút giây nầy, những phút giây đẹp như pha lê nên cũng thật mong manh dễ vỡ, Mẹ như giọt sương đêm trên lá, một cơn gió thoáng ngang là tan biến, chúng ta đang còn Mẹ, thì tháng nào cũng là tháng bảy, cũng là tháng Vu Lan báo hiếu, tôi chân thành chia sẻ nỗi đau với những bạn cài hoa hồng màu trắng, mùa Vu Lan năm trước tôi dự lễ tại Viện Chuyên Tu làng Vạn Hạnh, Bà Rịa, Vũng Tàu, được nghe Đại Đức Thích Thiện Thuận đọc đoạn thơ:
“Duy chỉ một lần Mẹ không ngăn con khóc
Là khi Mẹ không thể nào lau nước mắt cho con
Là khi Mẹ đã không còn
Hoa hồng đỏ từ đây thành hóa trắng”

Nhưng cho dù ai cài hoa hồng đỏ, hay hoa hồng trắng, cũng đều cảm thấy ấm lòng, vì trong tim luôn có hình bóng Mẹ Cha…

Tháng bảy đến rồi, không gian đang dần dần trãi vàng sắc thu, mùa của những bản tình ca, của những vần thơ man mác u buồn, mùa thu lá vàng rụng, như đời người, như tôi, ở độ tuổi hoàng hôn nầy, càng cảm thấy lòng mình lạnh lẽo…

Tháng bảy thật là… nhiều chuyện để nói, cho dù vui hay buồn, tôi cũng rất thích tháng bảy.

Thân mến chúc các bạn đọc Giao Mùa một tháng bảy an lành, hạnh phúc.

Chung Thủy

Đăng trên:
- “Thư Ngỏ” Nguyệt san Giao Mùa ( Số 135 ): 01/07/2013

Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013

XÔNG NHÀ MỚI


Một thoáng bâng khuâng nghe lời mời gọi
Có chút ngập ngừng xen lẫn vui vui
Làm người đầu tiên xông ngôi nhà mới (*)
Hạnh phúc nào hơn tình bạn tuyệt vời

Thân ái chúc anh mọi điều như ý
Với nguồn thơ vẫn tuôn chảy miên man
Bên tuổi hoàng hôn đẹp như nắng vàng
Vẫn ấm áp giữa trời chiều bóng xế

Mặc gió thu rụng rơi nhiều lá úa
Mặc mai này hơi thở nhẹ như sương
Nghiệp thi ca ấp ủ suốt đoạn đường
Đến phút chót chìm dần trong mộng mị

Sẽ mãi mãi làm thơ nhiều hơn thế
Cho trong nhà (blog) thơ anh viết phủ đầy
Cho buổi tàn đông nụ cười rạng rở
Và bình minh thấp thoáng cuối chân mây

Chung Thủy
23/01/2013
Viết tặng Bienca-Trungduong-Võ Văn Thông

(*): Blogspot